top of page
Search
Writer's pictureMiraculous Vietnam

Monster – Quái vật


Summary: Ladybug không biết khả năng thực sự của miraculous Lục khổng tước có thể tạo ra những gì. Và thú thực, cô cũng không muốn biết. Nhưng khi cô và Chat Noir cuối cùng cũng tóm được Hawk Moth – chính là Gabriel Agreste, và, họ đã phát hiện ra được rất nhiều bí mật. Về ông ta, về vợ ông ta, và sự trái tự nhiên mà cặp vợ chồng đó đã tạo ra để thay thế đứa con trai đã chết bằng chính sức mạnh mà Mayura đã tạo ra sentimonster.

Và dù Ladybug không hiểu sao Chat Noir lại có vẻ khó khăn trong việc tiếp nhận tin tức mới này, thì thân phận thực sự của anh đã giải đáp mọi vấn đề.

(một drabble mới ngắn xinh xinh dựa trên tập mới, mấy mị à, mị phải viết huhuhu)


Bài viết gốc: skaylanphear – tumblr


Người dịch: bạn Đào, đây mới là Part 1 thôi các bạn ạ =))))) drabble theo cái theory này dark vcl thề nếu nó mà là thật thì Tsubasa Reservoir Chronicle flashback má ưi =))))

----------------------

Part 1

Gabriel Agreste là Hawk Moth.


Cái sự thực này dần dần thấm vào những suy nghĩ của Ladybug. Sau cùng, chẳng có gì có thể chối bỏ được sự thật này. Ông ta đang nằm gục xuống sàn nhà, miraculous của ông ta trong tay cô, còn tay kia thì siết chặt lấy yoyo. Ông ta đã cố gắng chạy trốn bằng thang máy bí mật trong nhà mình, nhưng cô và Chat Noir đã kịp đuổi theo. Ông ta đã mất sức từ trận chiến trước với họ và không có sự giúp đỡ của Mayura – người đã ngất xỉu trên tầng – chỉ mất một chút thời gian khi họ lấy được miraculous của hắn, và thân phận của kẻ phản diện hiện rõ trước mặt họ.


Lộ thân phận ngay dưới hầm bí mật, và Marinette nhìn xung quanh thật nhanh gọn. Lối vào rất dài, có nơi nuôi trồng bướm, và...


“Cái nơi quái quỷ nào đây?!” Chat gào lên, chĩa cây gậy về phía Gabriel và đe dọa. “Giải thích. Ngay bây giờ.”


“Nó nhìn giống cái gì?” Gabriel lặng lẽ hỏi lại, bất lực khi ngước lên nhìn họ. “Nó là một lăng mộ.”


Cô đột nhiên chút ý tới thứ đằng sau lưng ông ta, Ladybug thấy một bóng dáng ở cuối căn phòng. Cô tới gần và thấy một cái hòm bằng thủy tinh – một cái quan tài bằng thủy tinh thì đúng hơn. Cô ấy đang

ôm một bó hoa, nhìn vẻ mặt trông rất yên bình.


Chat cũng nhìn về phía người trong quan tài và cả Gabriel, cũng bối rối y hệt Ladybug.


“Đây là lí do ông muốn miraculous sao?” Ladybug hỏi.

Gabriel thở dài. “Chỉ cần sức mạnh của hai miraculous của các ngươi, ta có thể cứu cô ấy.” Ánh mắt của ổng hướng xuống mặt đất. “Ta có thể đưa cô ấy trở lại.”


“Có chuyện gì với cô ấy?” Chat hỏi. Ừ thì, nó rõ ràng là một câu mệnh lệnh hơn là một câu hỏi. Và Gabriel không trả lời ngay lập tức, vậy nên anh kéo dài cây gậy trong tay, đâm thẳng vào ngực ông ta, khiến ông ta ngã xuống. “Nói mau!”


“Chat!” Ladybug hét lên, nhưng anh mặc kệ cô.

Gabriel đẩy cây gậy sang một bên và chống tay đứng dậy. “Việc cô ấy có vấn đề nào thì liên quan gì đến ngươi,” ông đáp trả lại.


Ladybug liếc mắt qua. “Tôi không nghĩ là ông có quyền được quyết định nói hay không nói về bất kỳ vấn đề gì đâu.”


Gabriel nhìn cô một lúc, trước khi nuốt khan và lại cụp mắt xuống. “Cô ấy lạm dụng một miraculous và phải chịu hậu quả.”


Chat cắn môi. “Một miraculous?” anh hỏi. “Như thế nào? Tại sao?”


“Cái đó thì liên quan gì đến ngươi?”


“Vì ta muốn biết!”


Ladybug quay lại hướng Chat, ngạc nhiên vì sự nghiêm trọng trong lời nói của anh. Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, cô, cũng rất tò mò về khởi đầu của mọi chuyện. Không phải chỉ vì họ đã tóm được Hawk Moth và cô muốn biết chi tiết mọi chuyện, mà còn bởi điều này liên quan đến cả cha và mẹ của Adrien. Có lẽ không phải việc của cô, nhưng cô vẫn muốn biết.


“Khi các ngươi cố gắng sử dụng một miraculous trái với mục đích được tạo ra của nó, sẽ có một cái giá lớn phải trả,” Gabriel đáp lại. “Nhưng Emilie quyết sẽ trả cái giá ấy, cũng giống như ta cũng sẵn sàng trả giá để đưa cô ấy trở lại.”


“Đó không phải lời giải thích vì sao,” Chat gầm lên.


“Vậy là đủ rồi.”


Không hề.


“Chỉ cần nói chúng tôi nghe hết mọi chuyện,” Ladybug cương quyết. “Và đừng bỏ bất kỳ chi tiết nào.”


Gabriel lườm cô, nhưng với Chat lại chĩa cây gậy của mình vô ngực hắn, một tiếng thở dài bất lực lại cất lên,


“Tất cả là vì con trai của chúng ta,” ông mở đầu, bằng một câu mà khiến cả Ladybug và Chat Noir giật mình. “Vài năm trước, nó bị... ốm. Rất nặng. Nó đã luôn... ốm yếu như vậy. Đó là lí do vì sao nó luôn phải ở trong nhà, và cũng là lí do chúng ta không bao giờ cho nó tới trường. Chỉ vì sức khỏe của nó... không cho phép.


“Chúng ta đã biết từ đầu rằng nó không thể sống quá tuổi mười hai, hoặc mười ba. Nhưng ngay cả thế, chúng ta cũng đâu thể... đâu thể từ bỏ chính đứa con mình được. Chúng ta đã nói chuyện với những bác sĩ giỏi nhất thế giới, nhận ý kiến từ rất nhiều người, nhưng không ai có thể giúp được nó. Vậy nên Emilie quyết định... đi tìm một cách khác.”


“Là sử dụng miraculous...” Ladybug khẳng định.


“Đúng vậy. Chúng ta có manh mối dẫn tới Tibet, nhưng miraculous chúng ta tìm thấy không phải thứ mà cả hai ta cần. Ta cần miraculous của các ngươi, nhưng thay vào đó cả hai ta lại có miraculous Hắc Điệp và Lục Khổng tước.


“Cả hai chúng ta bắt đầu mất dần hy vọng. Adrien, nó... nó không còn nhiều thời gian nữa. Và chúng ta quyết định dành chút thời gian ít ỏi còn lại của nó, để ở bên cạnh nó. Ở nhà. Cùng nhau. Như một gia đình.” Ông ta phải dừng lại giữa chừng và run rẩy hít lấy một hơi, người run lên khi ông nghiến răng lại. “Nó chính là kết tinh của mọi điều tốt đẹp trên thế giới này. Nó biết rằng nó- rằng nó- nó biết chuyện gì sẽ xảy đến với nó, và nó chỉ... chỉ vui vẻ đón nhận tất cả.


“Nó nói với chúng ta rằng đừng nên lo lắng gì cả,” ông nói, giọng vỡ ra. “Rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Rằng nó sẽ ổn, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.”


“Các ngươi làm sao biết được cảm giác đó.” Ông ta ngước về phía họ, với ánh mắt tăm tối và nặng nề đau đớn. “Cái cảm giác cả tháng trời- bao nhiêu năm trời- nhìn người mình thương yêu nhất dần dần biến mất.”


Lắc đầu, ông ta cố để bình tĩnh lại, nhưng một vệt nước mắt vẫn chảy dài bên má.


“Nó chết trong vòng tay của ta,” ông ta thì thầm, từng từ như vỡ vụn ra và thật ngạc nhiên sao ông vẫn có thể thốt ra từng từ đau đớn đến vậy. “Chẳng còn gì ngoài da và xương, rồi chẳng còn gì cả nữa. Nó hít một hơi cuối cùng khi chúng ta ôm lấy nó, và rồi nó đi mất.”

Trái lại, Ladybug kiềm lại mọi cảm xúc của mình. Câu chuyện đó thật vô lí, vì cô biết Adrien và cậu ấy vẫn mạnh khỏe cơ mà. Nhưng, bằng một cách nào đó, cô cũng nhận thấy rằng lời của Gabriel cũng là sự thật.


“Cha mẹ đáng lẽ đâu được sống lâu hơn con cái,” ông ta tiếp tục trong sự vụn vỡ, có vẻ như đã chấp nhận sự thật rằng ông ta không thể gồng mình giữ lại sự đau đớn của bản thân thêm nữa. “Mặc dù chúng ta biết chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng chúng ta chưa chuẩn bị tinh thần. Chuyện ấy làm cả hai chúng ta đau đớn, vì mất đi nó. Nhưng đối với Emilie... cô ấy... cứ như cô ấy không chấp nhận chuyện đó là thực.


“Và rồi cô ấy bắt đầu thí nghiệm lên miraculous Lục Khổng tước. Ban đầu, ta chỉ nghĩ rằng cô ấy đang... đau đớn và buồn khổ, nên đã tạo ra những sinh vật có tri giác nhìn giống như nó, nhưng không thể là nó. Bởi dù miraculous Lục Khổng tước có thể tạo ra những sinh vật sống giống như... thế, nó cũng chẳng bao giờ là con trai chúng ta được... nhưng cô ấy vẫn cứ cố, nghĩ rằng cô ấy mỗi lần thử là một lần gần đến thành công.


“Nhưng miraculous Lục Khổng tước không phải là miraculous của sự sáng tạo – nó không có khả năng tạo ra sự sống hay hồi sinh gì cả. Còn chưa kể đến biến số rằng nó không được sử dụng đúng với mục đích ban đầu nữa. Nhưng Emilie, cô ấy... cô ấy là kiểu người luôn có suy nghĩ sáng tạo. Giống như ngươi vậy.” Ông gật đầu hướng về phía Ladybug. “Cô ấy luôn tìm được một giải pháp, ngay cả trong nhưng tình huống éo le nhất.


“Cô ấy trở nên cực kỳ thành thạo với việc tạo ra những... bản sao của con trai chúng ta. Ta ghét chúng, nhưng chúng có vẻ làm cô ấy bận tâm và quên đi sự đau khổ, nên ta chỉ... giữ khoảng cách với chúng thôi. Giá như ta để ý hơn, ta đã có thể ngăn cô ấy lại. Nhưng cuối cùng, đã quá muộn rồi.


“Cô ấy giữ lại một vài lọn tóc của nó, trước khi nó... như là một kỉ vật vậy. Ta không biết cô ấy bắt đầu sử dụng tóc của nó để tạo ra những sinh vật này từ khi nào, nhưng ta đoán đó chính là lúc miraculous đó dần lấy đi năng lượng của cô ấy. Bởi mỗi lần cô ấy cố làm nó trở thành thật, thì cô ấy lại mất sức ngang như thế. Như ta nói trước đó, miraculous Lục Khổng tước không có khả năng tạo ra sự sống, để có thể làm được điều đó, các ngươi phải tước đi sự sống từ một người khác.


“Cô ấy đã tạo ra nó một cách hoàn hảo. Cô ấy thao túng mọi thành phần gen trong từng lọn tóc ấy, vứt bỏ mọi mầm bệnh và giữ lại mọi thứ khác. Nhưng ngay cả thế, nó vẫn có gì đó... không đúng. Nhưng cô ấy biết, vì cô ấy đã luyện tập rất nhiều. Cô ấy đã chuẩn bị để tạo ra sự sống thực sự.


“Vậy khi thời điểm đến, khi cô ấy thấy bản thân mình đã sẵn sàng, cô ấy lấy ra từng sợi tóc và thay vì giữ nó lại, cô ấy tạo ra... sentimonster, như các người gọi. Cô ấy che chở nó, để nó có thể sinh ra với sự tự do, mà không ai có thể bắt ép hay thao túng nó làm bất cứ điều gì. Và cô ấy dồn hết năng lượng sống của mình vào việc đó.


“Đáng lẽ nó không nên thành công, vì miraculous Lục Khổng tước không dành cho mục đích này. Nhưng ta nghĩ chúng ta không biết sức mạnh thực sự ẩn sau đám trang sức bé xíu đó. Sức mạnh đó hơn cả chúng ta tưởng. Tình yêu, kí ức, khát vọng, cả sự đau khổ của cô ấy, bất kỳ điều gì mà cô ấy dùng để tạo ra nó, đủ để phá vỡ rào cản được định sẵn cho miraculous của cô ấy.


“Nhưng nó đồng thời cũng làm hỏng một phần miraculous, và cũng phá hủy những gì còn tồn tại vốn đã ít ỏi của cô ấy. Và giờ chúng ta ở đây.” Ông ta hất tay sang một bên. “Vợ ta giờ đã chết, giống như con trai ta vậy, và tất cả những gì ta muốn chỉ là đưa cô ấy quay trở lại thôi.”

Nếu mà nói Ladybug tái mặt và toàn thân run rẩy bởi cái kết của câu chuyện thì đúng là nói giảm nói tránh quá rồi. Nó quá khó tin, quá phi thực tế. Bởi nếu nó là thật, vậy Adrien mà cô biết, Adrien người mà đã tới trường cùng cô và bạn bè của cô...


“Nhưng ông có một đứa con trai,” cô kiên định nói, cứ như đang cố thuyết phục chính bản thân mình.


“Đúng.” Gabriel nhún vai. “Ta có sinh vật đang sống kia là hiện thân, là những gì còn lại mà Emilie nghĩ rằng con trai chúng ta sẽ như thế và cô ấy muốn nó như thế. Một đứa bé hoàn hảo mà tượng trưng cho tình yêu của chúng ta, mà không hề có căn bệnh quái ác kia cướp mất. Nhưng dù hai đứa nó có cùng một cái tên, nó không phải Adrien đã chết trong vòng tay của ta. Nó hoàn hảo và chỉ là một thứ hư ảo, giống như những gì Emilie muốn.”


“Nhưng cậu ta không hề chỉ là một thứ hư ảo,” Chat cố bày ra một lí do, nghe tuyệt vọng một cách kỳ lạ. “Câu ta... Cậu ta là một con người. Cậu ta có cảm xúc, có kí ức và-”


“Và nó giống những gì mà Emilie đã tưởng tượng ra.” Gabriel nhàn nhạt đáp lại.


“Ông nói về cậu ấy cứ như thế đó không phải là con trai ông vậy,” Ladybug chỉ thẳng mặt nói.


“Đương nhiên nó là con trai ta,” Gabriel tức giận. “Nhưng nó không phải và sẽ không bao giờ là đứa con đã mất của ta. Sự đau khổ của Emilie đã khiến cô ấy tạo ra một thứ trái với tự nhiên và cô ấy đã phải trả giá, trong khi ta sống tiếp với cái sự nhắc nhở liên tục về lý do tại sao ta mất đi mọi thứ, yêu thương nó – – vì ta còn lại gì nữa đâu?” Một lần nữa, cảm xúc của ông ta nát tan. “Nó hoàn hảo, nhưng nó cũng là thứ duy nhất còn lại trong cuộc đời ta.”


“Không ai hoàn hảo cả,” Ladybug đáp lại, cuối cùng cũng lấy lại sự bình tĩnh của mình. “Vợ ông đã làm một điều khủng khiếp, đó là tạo Adrien theo cách đó.” Ngạc nhiên, Chat quay lại nhìn cô ấy.


“Nhưng đó không phải lỗi của cậu vì cậu đã tồn tại, và cũng không phải lỗi của cậu ấy khi phải trả giá cho lỗi lầm của ông lẫn vợ ông.”


“Nếu ngươi đưa miraculous của ngươi cho ta, nó sẽ không biết gì về vụ này hết,” Gabriel tức giận gầm lên.


“Sao ông lại nghĩ là không có cái giá nào phải trả nếu ông sử dụng miraculous của chúng tôi để làm điều đó chứ?” cô hỏi. “Thứ ông muốn làm cũng trái với tự nhiên giống như vợ ông mà thôi. Ông tạo ra sự sống và phá hủy một mạng sống khác thế vào đó.


“Ông cư xử cứ như vợ ông đã làm sai, nhưng giờ chính ông cũng phạm vào cái sai lầm đó. Sao ông lại nghĩ lần này ông làm thì kết quả sẽ khác so với vợ ông chứ?”


“Vì lần này ta có công cụ chính xác hơn và thích hợp hơn.”


“Không, không hề,” cô kiên định nói. “Không có thứ gì thích hợp hay chính xác hơn cho điều mà ông định làm đâu. Không, tất cả những gì ông làm chỉ là tạo ra một đứa trẻ và rồi biến nó thành trẻ mồ côi. Mẹ cậu ấy đã chết và giờ là cha cậu ấy... Cả hai người đã làm cuộc đời của Adrien tồi tệ một cách kinh khủng và cực kỳ sai trái đến độ không ai có thể sửa chữa được nữa.”


“Ta làm điều này Adrien!” Gabriel ngoan cố.


“Không hề.” Ladybug cương quyết đáp lại. “Ông làm điều này vì bản thân mình thôi. Bởi ông cũng đang đau khổ như vợ ông đã từng.


“Kết thúc tại đây thôi,” cô cuối cùng thở ra nói. “Giờ ông sẽ không thể lạm dụng bất kì miraculous nào nữa. Hay là Adrien, hay bất kì ai.”


“Ta yêu con trai mình.”


“Điều đó không có nghĩa bất kỳ những hành động gì ông làm là đúng hết. Tôi hiểu Adrien. Và tôi biết cậu ấy sẽ không bao giờ đồng ý những gì mà ông đang làm.”Cô dừng lại, khó khăn nuốt khan. “Và tôi cầu trời rằng cậu ấy sẽ không bao giờ biết được sự thực mà ông vừa nói với chúng tôi.”

Gabriel liếc mắt. “Vậy ngươi không định giúp ta.”


Ladybug giữ vững quan điểm. “Không.”


Và Gabriel nhìn về phía Chat Noir. “Còn ngươi?”


“Ta đã gọi cảnh sát rồi,” anh lạnh lùng nói, vẫn chắc tay cầm lấy cây gậy của mình. Phần điện thoại trên cây gậy hiện ra, phần mềm lập trình hướng dẫn các nhà chức trách đến địa điểm của họ. “Ông sẽ không bao giờ được phép lạm dụng miraculous thêm một lần nào nữa, giống như cách mà ông và vợ ông đã làm.”


Gabriel gầm gừ.


“Ông sẽ vào tù,” anh tiếp tục. “Và nếu tôi được phép bình luận về điều đó, tôi mong là ông sẽ ở trong đấy đến hết phần đời còn lại.”


“Đâu có đơn giản như vậy.” Gabriel chỉ đe dọa đơn thuần.


“Ông là kẻ khủng bố đã giết hàng ngàn người. Tôi nghĩ chắc không cần phải đắn đo về vụ đó nữa đâu,” Ladybug đáp lại.


“Hàng ngàn người đó ngươi cũng đã cứu sống họ!” Gabriel lại hét lên. “Điều đó thì khác quái gì điều mà ta đang định làm chứ?!”


“Bởi tôi chỉ có thể cứu sống những người chết vì sự lạm dụng miraculous của ông!” cô bùng nổ. “Tôi không thể cứu những người chết hàng ngày do bị ảnh hưởng bởi những điều ông đã làm. Tôi còn không biết nên bắt đầu như thế nào nữa, nhưng tôi biết mình không nên cố gắng vượt quá tầm của sự sống và cái chết! Vợ ông,,, Vợ ông đã cố gắng thay đổi dòng chảy đó và tôi không thể... tôi sẽ không làm như thế. Và tôi dám chắc tôi sẽ không để ông tiếp tục làm điều đó.”


“Ngươi thà giữ nguyên trật tự như này sao?” Gabriel hỏi. “Đó là điều mà một anh hùng nên làm sao?”


“Đó là điều mà một con người nhỏ bé trong vũ trụ này nên làm,” Ladybug đáp. “Và cũng là người chấp nhận sự phàm trần của bản thân trong vũ trụ mà quá tầm hiểu biết của tôi.”


“Vậy ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát, không dám vượt quá cái ranh giới của sự tồn tại giản đơn đấy!”


“Không, Gabriel,” cô kiên định nói. “Ông mới là người không dám đối mặt với thực tại. Nếu có bất kì ai ở đây là kẻ hèn nhát, đó không phải là tôi, và cũng không phải là Chat Noir.”


Có lẽ ông ta muốn nói thêm điều gì đó. Có lẽ ông ta đã cố thoát ra hơn chỉ đứng đó. Nhưng nếu định mệnh có thật sự tồn tại, thì nó cũng đã định sẵn số mệnh cho Gabriel Agreste rồi. Ngay khi Ladybug ngừng nói, họ nghe thấy một tiếng động lớn phía trên, rồi một ánh đèn chiếu xuống dưới thang máy ngay sau lưng họ. Tung yoyo của mình ra, Ladybug trói Gabriel lại trước khi ông ta kịp đứng lên,

trong khi đó Chat quay đi và hướng về phía thang máy.


Ngay sau đó, cảnh sát ập đến đầy căn phòng. Và trong khi Ladybug biết rằng sẽ rất khó để giấu những điều này, nhưng cô mong cô có thể giữ phần lớn câu chuyện chỉ cô và Chat Noir biết. Cầm cả Hắc Điệp và Lục Khổng tước trong tay, cô giao Gabriel Agreste cho những nhà chức trách.


Cô muốn tìm Adrien trước khi mọi chuyện trở nên quá tầm kiểm soát. Cậu ấy chắc hẳn ở nơi nào đó trong căn nhà thôi. Ít nhất thì, cô cũng muốn giúp cậu chuẩn bị tinh thần cho thứ sắp đến. Mặc dù cô đã kịp tới chỗ thang máy, cô lại bị giữ lại bởi cảnh sát để hỏi một số thứ. Và cô cuối cùng phải ở lại, giải thích những chuyện đã xảy ra và giữ lại một vài chi tiết mà cô cảm thấy không nên nói.


Cho đến khi cô xong mọi chuyện và có thể bay đến chỗ thang máy (dù cnarh sát vẫn đang í ới gọi cô), thì đã ba mươi phút trôi qua. Mong rằng – khi mà cảnh sát ập vào căn nhà – Adrien đã được họ đưa đi chỗ khác.


Cô thực sự muốn là người đầu tiên nói chuyện với cậu ấy trước.


Và Chat Noir biến đi đâu rồi chứ?


Mặc kệ cảnh sát đang cố lấy lại sự chú ý từ cô, cô chạy qua mái vòm của Gabriel và qua cửa. Nhảy lên lan can bên cạnh cầu thang, cô nhìn quanh quất xung quanh, và quyết định nơi đầu tiên cô tới sẽ là phòng ngủ của Adrien.


Cửa phòng không có ai canh gác và cũng chẳng khóa, càng dễ dàng hơn cho cô đi vào.


“Adrien?” cô gọi tên cậu khi bước vào.

Căn phòng rất tối, bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ, và ánh trăng leo lét hiện ra. Nhưng thế là đủ để cô có thể nhìn xung quanh căn phòng, và cô để ý thật kỹ.


Và ở đó, ngồi một góc ở giường của Adrien, là một hình bóng đơn độc.


“Chat?” cô ngạc nhiên, nhận ra anh ngay lập tức.


Anh không hề ngẩng đầu lên nhìn cô. Nói đúng hơn, có vẻ như anh chẳng nghe thấy cô nói gì hết.


Anh ngồi gục người xuống, nhìn chằm chằm vào tay của mình, chìm sâu vào trong suy nghĩ của bản thân.


“Chat,” Ladybug càng kiên quyết hơn, tiến đến gần anh như mọi lần. “Anh có thấy Adrien đây không?”


Và, anh vẫn không trả lời. Nhưng anh có nhìn về phía cô, gượng gạo, ánh mắt xanh tràn đầy sự bối rối và đau khổ ấy ngay lập tức làm Ladybug lo lắng vô cùng.


“Có chuyện gì vậy?” cô ngay lập tức hỏi. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Anh ổn chứ? Adrien thì sao? Cậu ấy đâu-”


Ánh sáng xanh của sự chuyển đổi của Chat biến mất, làm cô vừa sốc vừa hoảng hốt, Ladybug đóng băng tại chỗ và mắt cô mở to hoảng sợ. Nhưng cô không kịp nhìn đi chỗ khác, ánh nhìn của cô vẫn dính trên người Chat khi mà bộ đồ đen biến mất để lộ ra...


Tim nhảy lên tận cổ, cô cảm thấy mọi thứ trong người mình giờ đau đớn vô cùng khi cô thấy đôi mắt xanh quen thuộc, giờ đều ngập trong nước.


“Adrien...?”


Anh khó khăn nuốt khan, dòng nước mắt chảy dài bên má.


“My Lady,” anh cố gắng thốt lên, mỗi từ nghe như thế anh đang cố bật nó ra khỏi sự đau đớn cứng

ngắc. “T-Tôi là Adrien.”


Anh vô vọng hít một hơi, một tiếng nấc bật ra từ cổ họng.



“Tôi là một con quái vật.

59 views0 comments

Comments


bottom of page